Vietnam.vn - Nền tảng quảng bá Việt Nam

Truyện ngắn: Con đường mới

2 giờ sáng, Loan trở mình mà thấy bên cạnh trống vắng. Nhìn sang, Loan không thấy chồng đâu. Hoàng vẫn chưa vào giường ngủ. Loan ra phòng khách thì thấy Hoàng đang ngồi ngoài ban công. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, nhìn qua lớp cửa kính, Loan thấy Hoàng đang ngồi trầm tư suy nghĩ. Anh đốt thuốc một mình và mắt nhìn lơ đãng theo làn khói.

Báo Vĩnh LongBáo Vĩnh Long15/06/2025

2 giờ sáng, Loan trở mình mà thấy bên cạnh trống vắng. Nhìn sang, Loan không thấy chồng đâu. Hoàng vẫn chưa vào giường ngủ. Loan ra phòng khách thì thấy Hoàng đang ngồi ngoài ban công. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, nhìn qua lớp cửa kính, Loan thấy Hoàng đang ngồi trầm tư suy nghĩ. Anh đốt thuốc một mình và mắt nhìn lơ đãng theo làn khói.

Minh họa: Trần Thắng

- Anh chưa đi ngủ à? Khuya rồi còn ra đây ngồi?- Loan lên tiếng, giọng nhẹ nhàng, đầy lo lắng.

- À, anh uống ly nước rồi ngủ, em cứ ngủ đi.- Hoàng trả lời, nhưng giọng anh có vẻ trầm, như có điều gì đó đè nặng trong lòng.

- Thôi, không làm việc này thì làm việc khác. Không được chỗ lương cao thì mình làm tạm chỗ lương thấp thấp một chút cũng ổn anh à. Anh cứ bình tĩnh, mới 2 tuần thôi mà.- Loan nhẹ nhàng động viên.

Hoàng nhìn Loan, thở dài, rồi lại im lặng. Ánh mắt anh nhìn ra xa, không rõ là đang suy nghĩ gì.

- Thật ra nếu chỉ lo cho bản thân thì anh có thể chẳng phải suy nghĩ gì nhiều. Nhưng giờ anh còn phải lo cho em, cho các con nữa.- Hoàng nói, giọng trầm hẳn xuống.

Nghe chồng nói mà Loan cảm thấy thương anh lắm. Loan năm nay 35 tuổi, còn Hoàng thì 40. Cả hai vợ chồng cùng quê, lên thành phố học tập và sinh sống từ những ngày còn sinh viên. Hai bên gia đình, ba mẹ thì đều là viên chức nhà nước nên chỉ nuôi ăn học chứ không giúp được thêm gì. Loan và Hoàng cưới nhau cũng phải thuê nhà trọ 5 năm đầu. Cũng giống như bao sinh viên rời xa quê, hai vợ chồng xác định mục đích bám trụ lại ở thành phố. Cả hai muốn đi làm kiếm tiền, thực hiện ước mơ mua nhà cửa, xe cộ rồi có tiền lo cho gia đình ở quê. Nhưng thật sự để thực hiện những ước mơ đó không phải là điều dễ dàng.

Vợ chồng Loan tính ra cũng ở thành phố hơn 15 năm rồi. Từ lúc ra trường đến giờ đi làm công ăn lương, cũng có một thời gian đầu tư nhưng thất bại. Sau hai vợ chồng không dám đầu tư nữa, cứ thế tích góp vào khoản tiết kiệm dự phòng. Lấy nhau 10 năm mới mua được một căn nhà chung cư nho nhỏ hơn 60m2, gọi là có chỗ chui ra chui vào cho hai vợ chồng và hai con. Lúc trước khi lập gia đình thì vậy chứ lập gia đình rồi bao nhiêu thứ phải lo. Nào tiền ăn, tiền học, tiền nhà cửa, tiền xăng xe, điện thoại. Chi tiêu ở thành phố ngày càng đắt đỏ hơn. Sống “sang” một chút thì tháng chẳng có đồng nào để xài.

Một ngày cách đây 3 tuần, Hoàng về nhà mà tâm trạng không vui. Loan hỏi chồng có chuyện gì thì anh chỉ nói ngắn gọn:

- Công ty thay đổi cơ cấu. Giờ họ cho anh nghỉ.

- Anh làm cũng tốt mà. Sao lại cho nghỉ?

- Thì thấy mọi người bảo giờ lớp trẻ nhanh nhẹn, làm tốt hơn, công nghệ cũng giỏi hơn mình nhiều.

Và Hoàng bị cho nghỉ thật. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng anh vẫn buồn. Hoàng cũng đã chuẩn bị hồ sơ nộp nhiều nơi nhưng cũng có nhiều lý do, trong đó có cả lý do tuổi tác nữa. Thực sự ở tuổi 40, cầm hồ sơ đi xin việc rất khó. Trong khi thị trường lao động giờ đang dư thừa cũng nhiều, nhất là các bạn trẻ, rất năng động, thực lực. Cho nên có nhiều thứ cần phải đổi mới, con người cũng vậy, không thể cứ làm việc nhàn nhàn theo kiểu cũ mãi được.

Từ ngày nghỉ việc đến giờ, Hoàng đứng ngồi không yên. Anh gọi điện hết bạn bè, anh em, các mối quan hệ hỏi xem có chỗ nào có việc ổn ổn để anh làm. Nhưng chỗ thì không tuyển, chỗ thì toàn những cái mới mẻ, chỗ thì chẳng liên lạc được. Chợt Hoàng nhận ra, ở tuổi này, ổn định công việc quan trọng đến nhường nào. Có lần hai vợ chồng nằm tâm sự, Hoàng nói:

- Giờ anh thất nghiệp em có nuôi anh không?

- Có chứ. Nuôi cả con, cả anh luôn. Mà anh lo gì, mình vẫn có khoản tiết kiệm dự phòng mà.

- Không, anh phải đi tìm việc khác để tiếp tục nuôi cả gia đình chứ. Ai lại để vợ nuôi mình bao giờ.

2 tuần qua, Loan thấy anh mệt mỏi, tiều tụy, ít cười hơn rất nhiều. Hoàng như một người khác hẳn. Có lẽ áp lực với cuộc sống, công việc, với gánh nặng tiền bạc lắm đã đè xuống đôi vai anh. Dù Loan có nói, có động viên nhưng có lẽ lời nói, hành động, khuôn mặt của Hoàng cũng không giấu được sự mệt mỏi, lo lắng cho gia đình khi thất nghiệp.

Dịp nghỉ lễ, cả gia đình quyết định về quê. Một phần để thăm gia đình, phần còn lại là tạm gác lại những lo toan thường ngày, tìm chút bình yên nơi làng quê mát mẻ. Mấy ngày qua, sự căng thẳng trong lòng Hoàng cứ như một đám mây đen kéo dài, không dứt.

Họ lên xe về quê từ sáng sớm. Con cái ríu rít trên xe, Loan ngồi bên cạnh, luôn luôn nhìn Hoàng với ánh mắt âu yếm nhưng cũng đầy lo lắng. Hoàng mệt mỏi, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng còi xe và không gian ồn ào bên ngoài, nhưng trong lòng anh vẫn trĩu nặng những suy nghĩ về công việc và tương lai.

Khi đến nơi, cảnh vật làng quê quen thuộc khiến Hoàng như trở về một thời thanh xuân đã xa. Làng quê yên bình với những mái nhà ngói đỏ, con đường làng rải đá gập ghềnh, những cánh đồng lúa xanh rì. Loan nhìn Hoàng, thấy anh có phần thư giãn hơn. Họ dành trọn một ngày nghỉ ngơi bên gia đình, chiều đến cùng nhau ra biển tắm mát.

Biển quê, mặc dù không hoành tráng như biển các khu du lịch, nhưng lại không đông đúc, có một vẻ đẹp mộc mạc, dịu dàng. Cả gia đình đứng trên bờ cát, để gió biển thổi qua, sóng vỗ về dưới chân như một cách xoa dịu những mệt mỏi. Loan cười lớn khi các con nhảy lên khỏi sóng, hoan hỉ gọi nhau. Hoàng nhìn vào những con sóng miên man, dường như không có điểm dừng, lòng anh bỗng nhiên lắng lại. Những suy nghĩ về công việc, về áp lực cơm- áo- gạo- tiền bỗng nhỏ bé trước biển cả mênh mông.

Hoàng đứng một mình nhìn ra biển, những cơn sóng vỗ vào bờ làm tâm trạng anh cũng dần dịu lại. Anh nhớ lại những ngày còn làm trong công ty, anh đã từng là người dẫn dắt nhiều dự án, có thể đưa ra những quyết định quan trọng, giúp công ty đạt được những thành tựu đáng kể. Và bây giờ, anh có thể làm điều đó một lần nữa, nhưng thay vì làm cho một công ty lớn, anh sẽ làm cho chính mình.

Đang mải mê trong dòng suy nghĩ, Hoàng chợt nhận ra có một người đứng cạnh mình. Anh quay lại, và bất ngờ nhận ra đó là Minh, người bạn thân từ thuở nhỏ, người mà anh chưa gặp đã lâu. Minh vẫn vậy, đôi mắt sáng và nụ cười tươi, nhưng có lẽ cuộc sống của Minh giờ đã khác xưa nhiều.

Ôi, Hoàng, mày về quê à?- Minh cười, vỗ vai Hoàng một cái thật mạnh.

Hoàng giật mình rồi cười lại, anh cũng cảm thấy vui mừng khi gặp lại người bạn cũ. Họ trò chuyện một lúc, Minh kể về cuộc sống hiện tại của mình. Sau khi đã làm nhiều công việc ở thành phố, giờ Minh đã mở một cửa hàng kinh doanh nhỏ ở quê, dù không lớn nhưng đủ để ổn định cuộc sống.

- Mày vẫn ở thành phố à, công việc thế nào? - Minh hỏi.

Hoàng nhìn ra biển, rồi thở dài.

- Ừ, cũng ổn, nhưng gần đây… công ty cắt giảm nhân sự, tao bị nghỉ việc. Giờ tao đang tìm việc mới mà khó quá, 40 tuổi rồi.- Hoàng nói.

Minh im lặng một lúc, rồi nói:

- Làm công ăn lương mà bị cắt giảm thì cũng bị động nhỉ. Mày có bao giờ nghĩ tới chuyện kinh doanh chưa? Tao mở cửa hàng, cũng không phải dễ, nhưng ít ra nó cho tao cảm giác chủ động hơn. Nó như đứa con ruột của mình vậy.

Hoàng lắng nghe và cảm nhận những lời của Minh có lý. Anh nhớ lại những ngày còn làm trong công ty, thời kinh tế bùng nổ, công việc như nước chảy, nhóm của anh thắng nhiều dự án lớn, các sếp và mọi người đều hoan hỉ. Nhưng lúc này, điều Minh nói lại vang vọng trong đầu anh: tại sao không thử làm một công ty nhỏ, tự mình quyết định mọi việc?

- Cảm ơn mày, Minh. Có lẽ tao sẽ suy nghĩ lại về những gì mày nói.- Hoàng cười, lòng nhẹ nhàng hơn một chút.

Sau chuyến đi về quê, Hoàng trở lại thành phố với một tâm trạng khác. Anh không còn bế tắc như trước nữa. Anh đã có một hướng đi mới. Không phải là tìm kiếm một công việc ở các công ty lớn, mà là quay về với chuyên môn của mình, xây dựng một công việc tự do, cung cấp dịch vụ tư vấn cho các công ty công nghệ hoặc các dự án khởi nghiệp.

Hoàng bắt đầu xây dựng một kế hoạch chi tiết cho công việc mới của mình. Anh liên hệ với các công ty công nghệ nhỏ, những bạn trẻ khởi nghiệp đang cần sự hỗ trợ trong việc phát triển sản phẩm, tối ưu hóa quy trình, và đưa ra chiến lược công nghệ. Anh cũng tham gia các buổi hội thảo trực tuyến, nơi có thể gặp gỡ những người có cùng lĩnh vực, trao đổi kinh nghiệm và tìm kiếm cơ hội hợp tác.

Chưa đầy 1 tháng sau, Hoàng nhận được lời mời hợp tác từ một công ty khởi nghiệp, nơi họ cần một chuyên gia tư vấn công nghệ để phát triển sản phẩm. Hoàng cảm thấy như mình đã tìm được con đường mới, con đường mà anh tự tin và có thể làm chủ được.

Loan nhìn chồng, thấy anh lại trở nên vui vẻ, tràn đầy năng lượng. Cô mỉm cười, trong lòng cảm thấy an tâm. Cuối cùng, họ đã tìm được con đường cho tương lai, dù còn nhiều thử thách phía trước, nhưng Hoàng biết rằng với sự quyết tâm và nỗ lực, anh sẽ vượt qua được tất cả.

LÊ NGỌC SƠN

Nguồn: https://baovinhlong.com.vn/van-hoa-giai-tri/tac-gia-tac-pham/202506/truyen-ngan-con-duong-moi-22b06b4/


Bình luận (0)

No data
No data

Cùng chuyên mục

Bản làng trên đỉnh núi ở Yên Bái: Mây phủ bồng bềnh, đẹp như tiên cảnh
Bản làng ẩn mình trong thung lũng ở Thanh Hóa hút du khách tới trải nghiệm
 Thành phố Hồ Chí Minh ẩm thực kể chuyện phố phường
Việt Nam - Ba Lan vẽ nên 'bản giao hưởng ánh sáng' trên bầu trời Đà Nẵng

Cùng tác giả

Di sản

Nhân vật

Doanh nghiệp

No videos available

Thời sự

Hệ thống Chính trị

Địa phương

Sản phẩm

Happy Vietnam
Du khách và người dân địa phương vui hội Gàu Tào
Du khách và người dân địa phương vui hội Gàu Tào