Vietnam.vn - Nền tảng quảng bá Việt Nam

Khúc ca thanh bình bên dòng Mekong

Nép mình giữa miền Bắc Lào xanh thẳm, Luang Prabang như một nốt lặng trong bản hòa tấu rộn ràng của thế giới hiện đại – nơi thời gian dường như chậm lại, để ta có thể hít thở sâu và sống trọn từng khoảnh khắc.

Việt NamViệt Nam10/06/2025

Được UNESCO công nhận là Di sản Thế giới từ năm 1995, cố đô này là sự giao hòa tuyệt mỹ giữa nền văn hóa Á – Âu và thiên nhiên hiền hòa. Luang Prabang không chào đón du khách bằng tiếng còi xe hay ánh đèn rực rỡ, mà bằng mùi hương trầm len lỏi trong gió sớm, tiếng chuông chùa vọng giữa chiều, và nhịp bước thong dong của người bản xứ như một khúc ca không lời.

Vẻ trầm mặc của chùa Wat Xieng Thong

Thành phố của tĩnh lặng

Từng là kinh đô của Vương quốc Lan Xang hay còn được biết đến với tên gọi đất nước Triệu Voi, Luang Prabang mang trong mình lớp trầm tích văn hóa của nhiều thời kỳ lịch sử. Kiến trúc thành phố nổi bật với những ngôi nhà gỗ mộc mạc xen lẫn những dãy nhà hai tầng mang phong cách thuộc địa Pháp với ban công rộng, cửa chớp gỗ và những quán cà phê ven đường, những con đường lát đá cuội, và hơn 30 ngôi chùa rải rác giữa bán đảo nhỏ, tạo nên một không gian thanh bình, chậm rãi.

Nổi bật trong đó là Wat Xieng Thong – ngôi chùa cổ nhất Luang Prabang, với mái cong vút như cánh chim, điểm tô bằng những họa tiết khảm vàng tinh xảo trên nền sơn mài đen, những bức tường được chạm khắc với những câu chuyện về đời thường, về Phật pháp, về đất nước và người dân xứ Lào.

Cách đó không xa là Cung điện Hoàng gia xưa – nay là Bảo tàng Quốc gia – một khung gương phản chiếu thời kỳ giao thoa giữa Lào và Pháp. Ở đó, pho tượng Phật Prabang linh thiêng tỏa ánh vàng lặng lẽ giữa nền trời xanh biếc, như trấn giữ linh hồn thành phố suốt bao mùa mưa nắng.

Phật giáo thấm đượm trong mọi khía cạnh đời sống của người dân nơi đây. Một ngày ở Luang Prabang được bắt đầu bằng lễ Tak Bat (lễ khất thực) diễn ra ở các tuyến phố chính. Hàng trăm nhà sư trong những bộ áo cà sa màu vàng cam xếp hàng dài nhận cơm và đồ cúng dường từ người dân địa phương và du khách. Nghi thức không chỉ là nghĩa vụ của các nhà sư, mà còn là sự răn dạy người dân hướng thiện, tích đức. Ta có thể cảm nhận ở không gian tĩnh lặng ấy chỉ có sự tôn kính dành cho Đức Phật lan tỏa nhẹ nhàng trong làn sương buổi sớm mai.

Hoàng hôn trên phố cổ Luang Prabang

Giai điệu dịu dàng của đất trời

Không chỉ có chùa chiền và lịch sử, Luang Prabang còn được thiên nhiên ưu ái phủ lên tấm áo xanh dịu mát. Hai dòng sông Mekong và Nậm Khan uốn lượn ôm trọn thành phố, mang theo lớp phù sa nuôi sống cư dân bao đời. Mỗi chiều hoàng hôn, và cả tiếng chuông chùa ngân xa.

Để ngắm nhìn toàn cảnh cố đô, hãy dành thời gian leo 328 bậc thang dẫn lên đỉnh núi Phousi. Đây là nơi ngắm bình minh và hoàng hôn đẹp nhất Luang Prabang. Từ trên cao, phố cổ hiện ra như bức tranh thủy mặc: mặt nước ánh vàng, phản chiếu những mái chùa, những hàng cây. Ở nơi sông núi giao hòa, ta có thể lặng nghe tiếng chuông chùa, tiếng tụng kinh vang vọng, tiếng thuyền khua nhẹ trên sông, tất cả hợp thành một bản hòa tấu thiêng liêng và đầy dịu dàng.

Ra khỏi thành phố chỉ khoảng 30km, thác Kuang Si hiện lên như một giấc mơ trong veo với dòng nước xanh màu ngọc bích tuôn chảy qua nhiều tầng đá vôi trắng xóa, tạo thành những hồ nước tự nhiên trong vắt. Còn gì hơn việc thả mình trong dòng nước mát lành, rửa trôi những bụi bặm của đô thị, để tâm hồn ta được tĩnh lặng trong không gian hoang sơ của rừng nhiệt đới.

Mảng tường tựa bức tranh trong đền Wat Xieng Thong

Sợi chỉ kết nối truyền thống – hiện đại

Ở Luang Prabang, truyền thống và hiện đại cùng thở chung một nhịp. Những làng nghề truyền thống vẫn nhịp nhàng tồn tại bên những quán cà phê kiểu Pháp và các cửa hàng, siêu thị hiện đại.

Tại làng Ban Xang Khong và Ban Xieng Lek, giấy Saa (như giấy dó ở Việt Nam) vẫn được làm theo phương pháp xưa từ vỏ cây dâu tằm. Những đôi tay kiên nhẫn của nghệ nhân trải lớp bột giấy lên khung lưới, đợi nắng phơi khô, tạo ra những tờ giấy bền chắc. Trước đây, giấy Saa chủ yếu được dùng để chép Kinh Phật; ngày nay, nghệ nhân còn ép thêm hoa, lá khô để biến tấu thành nhưng tấm thiệp, đèn lồng, sổ tay.

Ngoài nghề làm giấy Saa, Luang Prabang còn có nghề dệt vải thủ công ở Ock Pop Tok, hay làng gốm Ban Chan với những sản phẩm gốm mộc làm từ đất sét sông Mekong. Nơi đó, ký ức được giữ lại, không bằng những bức ảnh hay thước phim, mà bằng bàn tay con người.

Khi đêm buông, chợ đêm Luang Prabang rực rỡ với sắc màu của những món đồ lưu niệm, những tấm vải thổ cẩm dệt thủ công; xen lẫn mùi thơm tỏa ra từ các hàng ăn, của món lạp Lào, súp khao piak sen, và cả những món ăn mang phong cách châu Âu hiện đại. Nhưng bao trùm lên tất thảy vẫn là không khí chậm rãi, khoan thai, như chính nhịp sống của Luang Prabang.

Không vội vã giữ chân ai, cũng không ồn ào mời gọi, thành phố ấy chỉ lặng lẽ để mọi người ghé qua đều thấy lòng mình được dịu lại, để cảm nhận và nâng niu mỗi phút giây của cuộc sống. Giữa một thế giới chuyển động không ngừng, Luang Prabang vẫn giữ nhịp sống chậm rãi, gần gũi với thiên nhiên và gìn giữ những giá trị truyền thống của cố đô xưa.

    Nguồn:https://heritagevietnamairlines.com/khuc-ca-thanh-binh-ben-dong-mekong/


    Bình luận (0)

    No data
    No data

    Cùng chủ đề

    Cùng chuyên mục

    Việt Nam - Ba Lan vẽ nên 'bản giao hưởng ánh sáng' trên bầu trời Đà Nẵng
    Cây cầu gỗ ven biển Thanh Hoá gây sốt nhờ góc ngắm hoàng hôn đẹp như ở Phú Quốc
    Nét đẹp nữ chiến sĩ sao vuông và du kích miền Nam trong nắng hạ Thủ đô
    Mùa hội rừng ở Cúc Phương

    Cùng tác giả

    Di sản

    Nhân vật

    Doanh nghiệp

    No videos available

    Thời sự

    Hệ thống Chính trị

    Địa phương

    Sản phẩm